câu chuyện đời tôi ngoại truyện

Còn tôi, trong lòng hoan hỉ vì đã làm được việc đầu tiên có ích cho đời. (Trích Dế Mèn phiêu lưu ki, Tô Hoài, NXB Kim Đồng, Hà Nội, 2013) Em hãy giúp Dế Mèn tóm tắt những trải nghiệm đáng nhớ trong đoạn truyện trên theo bảng sau: Sự kiện Địa điểm Nhân vật Hành động Chuyện Đời Chuyện Người. Chương 47: Cầu vồng sau mưa. Em thật đẹp Linh ơi… tôi nói mà tim hồi hộp vì đây là lần đầu tiên tôi đỏi danh xưng và không biết cô sẽ phản ứng ra sao Vậy là tối đó tôi phán một câu xanh rờn. – Mẹ! Con đi Sài Gòn học. Thử sức vài năm rồi tính tiếp. Mẹ tôi chẳng thèm hỏi gì nhiều gật đầu cái rụp. – Ờ đi đi cho biết cực khổ con à! Mải mê suy nghĩ trời gần sáng hồi nào hổng hay. Xe cũng vừa tới Tiền Giang. Chuyện đời em, chuyện đời ta. Kể sao cho hết trong *** tiếng thở dài. Ta loanh quanh trên đoạn đường đời ta đã lâu. Ta loay hoay đi mãi thấy sao như chưa bắt đầu. Anh lo toan nhiều mà chẳng đâu tới đâu. Đương hân hoan khốn khó chắc đâu anh vui lúc giàu. Em ơi thanh xuân nào Câu chuyện đời tôi - Ngoại truyện. Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenHeo.net, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email truyensextv@gmail.com nhé! Phần 2. Chỉ cách một chiếc màn của thôi là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, bầu không khí đặc quánh khói, men rượu, hơi Site De Rencontre Gratuit 123 Love. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé! Chuyến xe khách lặng lẽ chạy trên trên đường. Hai bên đường tối đen như mực, nếu không có đèn của những chiếc xe khác trong đêm thì đúng là một sự cô đơn đến nao lòng, trời gần sáng se lạnh, mọi thứ đều im lặng chỉ còn tiếng xe, tiếng ngáy đều đều của lão già ghế bên cạnh. Tôi buồn ngủ, nhưng chẳng thích ngủ tí nào, nằm dựa vào kính xe nhìn ra bên ngoài mặc dù chẳng thấy gì. Dòng suy nghĩ cứ ùa về, có một chút lo lắng, một chút hồi hợp và cả háo hức nửa chứ. Sắp làm sinh viên có khác, cảm giác thiệt là lung tung hết, trong đầu tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh, nào là mỳ tôm, nào là anh em chiến hữu, nào là giảng đường, nào là những mối tình sinh viên ngọt ngào … Không biết có giống như những gì tôi được nghe, được kể, không biết mọi thứ có thú vị như trong phim, trong truyện tôi được coi về cuộc sống sinh viên không nửa. Suy nghĩ, dự tính là vậy chứ cũng lo lắm chứ, cơm áo gạo tiền, dù gì đồng lương giáo viên ít ỏi của mẹ tôi làm sao đủ cho tôi sống ở cái đất Sài Gòn nghe nói đắt đỏ, tốn kém dữ lắm. Mà thôi lo lắng chi nhiều, dù sao cũng chính tôi bỏ hết mọi sự sắp xếp cho tương lai ổn định của gia đình tôi để chọn con đường bon chen lên Sài Gòn thử làm sinh viên một cho biết mùi đời với người ta mà. Nhớ cái hôm biết được kết quả đại học xong mẹ tôi có hỏi – Mày tính sao hả con? Mẹ lo cho mày mấy con đường liệu mà tính cho kỹ. Tương lai của mày mẹ lo tới đó thôi con! Tôi trầm ngâm. Thiệt là khó nghĩ quá đi. Mẹ tôi nhờ bà con lo cho tôi một là theo ông anh giám đốc một cty, vừa được đào tạo, vừa có lương thử việc ít nhất cũng 10 triệu trở lên mà mẹ còn vẻ ra cái viễn cảnh đi theo phụ giữ ghế giám đốc cho ông anh nửa mới ghê chớ =. Còn con đường thứ hai là theo ông chú bên quân đội nghe đâu chức lớn dzữ lắm, viễn cảnh cũng an nhàn, được nhà nước nuôi, được làm công dân gương mẫu, sống tốt đời đẹp đạo. Nghĩ tới đó thôi là muốn ớn lạnh trong người rồi, đi học có mấy cái nội quy nhỏ của trường lớp mà tôi còn quậy muốn banh cái trường giờ kêu tôi khép mình vô cái khuôn khổ của quân đội thà giết tôi còn hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, mấy ngày nay nghe tụi bạn hết đứa này tới đứa kia nhận giấy báo nhập học, khăn gói lên Xì-phố học đại học thấy cũng ham. Tính tôi lại thích thử thách,mạo hiểm, không thích nghe theo sự sắp đặt của bất cứ ai cho nên có lẽ tung cánh thử sức mình vài năm xem sao. Vậy là tối đó tôi phán một câu xanh rờn. – Mẹ! Con đi Sài Gòn học. Thử sức vài năm rồi tính tiếp. Mẹ tôi chẳng thèm hỏi gì nhiều gật đầu cái rụp. – Ờ đi đi cho biết cực khổ con à! Mải mê suy nghĩ trời gần sáng hồi nào hổng hay. Xe cũng vừa tới Tiền Giang. Tôi vươn vai sửa soạn hành lý chuẩn bị xuống xe. Thiệt là học ở Sài Gòn nhưng giờ phải ghé Tiền Giang một hai ngày rồi mới được thả đi. Phải giải quyết xong nhỏ bạn gái cuối cùng trong số vài cái mối tình học trò linh tinh vớ vẫn của tôi để còn yên tâm mà dấn thân bắt đầu cuộc sống mới nữa chứ. Nói gì thì nói tôi chưa bao giờ gặp nhỏ ở ngoài đời, chỉ nói chuyện, chat qua webcam vậy đó mà iu nhau đúng là tình ảo. Nói chung nhìn qua webcam với hình thì nhỏ xynh xắn, dễ thương nhưng không biết bên ngoài thì có khác không đây. Mấy hôm trước tôi nói sẽ lên Sài Gòn học, vậy là con nhỏ một hai bắt tôi phải ghé Tiền Giang để iu offline theo cách nói của nhỏ là “ Em muốn tụi mình chuyển từ tình ảo sang tình thật” … Khóc lóc, giận dỗi và cả đe dọa bỏ học bỏ nhà đi kiếm tôi cuối cùng nhỏ cũng ép tôi ghé Tiền Giang gặp mặt … Xe dừng ở Tân An, tôi xuống xe, móc điện thoại gọi cho nhỏ. Đã gọi điện kêu ra đợi rồi mà giờ bỏ tôi một mình đứng bơ vơ. – Alo! … Tui xuống xe rồi nè chị 2 trốn đâu dzậy? – Hihi anh xã nhắm mắt lại đi. – Dẹp không có xã huyện gì hết em lại đón anh nhanh dzùm. Mỏi chân quá – Thì anh nhắm mắt cái đi năn nỉ mà. 1 phút nha nha nhaaaaa … Hôm nay không biết bày đặt trò gì nữa rồi. Thôi kệ để coi nhỏ làm gì với tôi. Nhắm mắt mà lòng cũng hồi hộp, dù gì cũng chưa bao giờ gặp mặt ở ngoài đời mà. Lo là lo cái vụ nhỏ mà cao hơn tôi là coi như lấy cọng bún thắt cổ tự tử có nghĩa hơn … . Tôi khịt khịt mũi, hình như có mùi nước hoa của con gái. Quái tự nhiên cái mũi tôi nóng nóng, cái nóng đó chạy từ từ vòng qua má, tới tai, xong chạy ra sau gáy rồi lại quay vòng ra trước mũi – trời trời không lẽ trúng mắt ra tôi té ngửa. Thì ra nhỏ đứng kế tôi nảy giờ. – Làm gì dzậy sao tới không lên tiếng? – Đang nghiên cứu anh xã – nhỏ cười má lúm đồng tiền. tôi thích nhỏ nhất là cái má này mà – Nghiên cứu chi chị 2 . – Thì coi phải anh xã của em không mà ^^.Anh nè! – Gì . – Phải anh xã không anh xã Con này rảnh không phải tôi chứ không lẽ thằng nào rảnh đứng nhắm mắt cho nó nghiên cứu nảy giờ – Ờ chắc hổng phải chị lầm người rồi ha. Nghi ngờ hỏi chi nửa – Hihi người ta hỏi cho chắc mà. Tại anh xã baby hơn trên hình sợ lộn người – Ờ nghĩ cũng đúng coi vậy chứ mặt tôi ở ngoài non choẹt à. – Thôi mệt. Giờ sao. Đứng giữa đường hoài hả chị – Ghét, kêu chị hoài, làm như người ta lớn tuổi không bằng. Anh xã chưa ăn sáng đúng hôn? – Ờ chưa ăn. – Vậy em đưa anh xã qua nhà nghỉ bỏ đồ rùi tụi mình đi ăn sáng hen. – Uhm! Rồi đi bộ hở . – Hihi xe em để sau lưng xã kìa. Tôi ngồi lên xe để đồ đạc lên trước xe xong, nhỏ nhảy tót lên ngồi sau lưng vòng tay ôm lấy tôi. Mèn ơi con này gan dù là bạn trai nhưng mới lần đầu được gặp mà ôm tỉnh bơ. – Mới gặp lần đầu dám ôm rùi hả – Có gì không dám. Em ôm anh xã của em mà. Tôi lắc đầu mĩm cười siết ga, nhỏ càng siết chặt tôi hơn đầu dựa vào vai tôi hát khe khẽ. Chắc nhỏ vui lắm. Vậy là cả ngày hôm đó nhỏ với tôi đi khắp các nơi nhỏ hay nói đến trên mạng, từ trường học, quán café, đến chỗ nhỏ hay ra chơi với tụi bạn nhỏ. Lúc này tôi mới có dịp nhìn kỹ lại cô bé này, cao bằng tôi, ngoài gương mặt xinh xắn ra thì dáng nhỏ Linh phải nói là ổn, điện nước đầy đủ nếu không muốn nói là dư so với mấy đứa con gái cùng lứa hoặc chí ít hơn hẳn mấy con mắm trong lớp tôi. Tối nhỏ lại đưa tôi đi dạo, ăn uống linh tinh căng cả bụng rồi mới trở lại nhà nghỉ. Biết bao nhiu lời định nói với nhỏ mà cả ngày hổng thể nói ra được, thấy nhỏ vui cũng không nỡ nói ra. Thiệt tình tôi cũng không biết tôi có thích nhỏ thật hay không nữa. Tôi nhảy lên giường trùm cái mền lại thở nhiên nhỏ nhảy lên chui vào nằm kế bên. Tôi quay qua nhìn nhỏ chưng hửng – Gì đó. – Gì là gì? – Tối rồi sao không về nhà đi cho tui ngủ nửa. Bộ không ngủ hả? – Thì ngủ nè. – Là sao tính ngủ đây luôn hả. Mẹ em la sao. – Hì hì em xin mẹ qua qua nhà nhỏ bạn ngủ tập văn nghệ mà. – Ngủ đây không sợ tui làm gì bậy hả? – Xí tui đạp lọt giường lun chứ mơ làm bậy à. Nhỏ chu chu cái mỏ rồi giành lấy cái mền cuộn tròn nằm nhìn tôi. Tôi cũng chẳng muốn cãi với nhỏ làm gì nữa vì trong đầu tôi lúc này nhiều suy nghĩ lắm. Thật khó để nói ra rằng tình cảm của tôi dành cho nhỏ vẫn chưa đủ để nhỏ trở thành người yêu tôi, tôi không muốn chỉ vì những trò đùa tình cảm của tôi hồi còn học 12 sẽ làm tổn thương nhỏ, dù gì trong những ngày tôi chìm đắm trong sự chán nản, thù hận và bất cần, cô bé này đều chịu khó ngồi chia sẻ với tôi dù là đêm, hay ngay hoặc bất cứ lúc nào tôi gọi. Lần này tôi ghé gặp nhỏ để tạm dừng mối quan hệ tình cảm này lại vì tôi muốn để quá khứ qua một bên bắt đầu cuộc sống mới … Nhưng sao nói ra được đây khi cô gái nằm kế bên tôi thực sự đáng yêu và đang rất vui bên cạnh tôi. Mà điều đáng lo hơn là tôi sẽ không kiểm soát được bản thân nữa … nổi điên lên quá trời … nãy giờ người ta lo suy nghĩ chuyện trọng đại còn chị 2 này nằm kế bên hát mấy bài trẻ con, nhỏ nằm sát người làm tôi không thể không lén nhìn nhỏ được. Đột nhiên nhỏ ngước mặt lên và tất nhiên bắt gặp ánh mắt của tôi. – Á đồ dê xồm nhìn lén gì đó – nhỏ dứ dứ nắm đấm trước mắt tôi. – Nhìn gì đâu … tại … tại … anh – tôi hơi lúng túng – mà em nằm xích ra đi nóng mún chết à … cứ nằm sát sát dzậy ai mà chịu nổi. – Xí em làm gì kệ em nha ai bỉu anh nhìn chi. – Ơ, nằm ngay tầm mắt người ta mà không cho nhìn. – Không cho đó … a nhắm mắt ngủ đi, ai mượn mở mắt chi. Thiệt là nổi điên với cái con cua này. Thôi ráng nhắm mắt nghĩ về bồ tát coi bộ có lý hơn. Tôi thở dài nhắm mắt lại. Được khoảng hơn 10 phút, gần như tôi sắp đi thăm bồ tát thật thì mặt tôi nóng nóng vì hơi thở nhẹ nhẹ … chưa kịp mở mắt ra thì môi tôi đã chạm vào một bờ môi mềm mại của ai đó. Máu trong người tôi chảy rần rần … không lẽ bồ tát linh dzữ vậy hả trời … mà thôi kệ bồ tát hay ai đang cưỡng hôn tôi cũng mặc kệ, cái tính tôi ai cưỡng gì chứ mấy cái vụ này thì càng khoái = … Không cần mở mắt ra tôi đưa tay siết chặt lấy người đang hôn tôi … nụ hôn say đắm và ngọt ngào, đã lâu rồi tôi không hôn một cô gái nào mà … Mọi thứ càng lúc càng không thể kiểm soát được nữa rồi. Nhỏ giờ nằm hẳn lên người tôi, hai tay nhỏ bắt đầu mở từng cúc áo tôi ra trong khi đôi môi vẫn không chịu rời môi tôi … . Chiếc cúc áo cuối cùng chuẩn bị được mở xong thì tôi nắm lấy hai bàn tay nhỏ rồi ngồi dậy khẽ đẩy nhỏ ra một bên … Nhỏ đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn tôi. – Sao vậy anh. – Anh … anh nghĩ mình không thể. Anh là người không tốt … Anh … tình cảm của anh với em..dường như vẫn chưa đủ lớn để làm gì hay hứa hẹn gì với em hết. Anh vẫn còn là thằng long bong … .anh … anh … .sợ nếu mình vượt quá giới hạn … người thiệt thòi sẽ làm em … anh sợ em phải chịu tổn thương khi gắn cuộc đời vào một thằng chưa biết ngay mai ra sao như anh … . Tôi nói nhiều lắm … nói những điều tôi đang nghĩ trong lòng ra với nhỏ từng câu từng chữ một, không biết nhỏ có bị tổn thương không chỉ thấy đôi mắt nhỏ dường như đánh mất niềm vui từ lúc gặp tôi đến giờ … Nhỏ im lặng, không nói gì. Tôi cũng vậy, nói ra hết tất cả, tôi cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là nhỏ sẽ bỏ đi ngay bây giờ. Hơn 15 phút trôi qua … chợt nhỏ đứng dậy bước vào phòng tắm. – Em tắm một chút. Anh chờ em nghen. Tiếng nước chảy nhẹ nhẹ dường như không đủ lấp đi tiếng khóc của nhỏ. Tôi nằm đó mà lòng ngổn ngang trăm thứ. Đứng dậy định gõ cửa phòng tắm để an ủi mà cũng ngập ngừng không dám bước chỉ đành đứng dựa vào tường … lặng im nghe tiếng nước, tiếng gió, tiếng xe chạy ngoài đường … tôi mỉm cười chua chat … .dù sao nhỏ cũng không phải là người đầu tiên tôi làm đau và rời xa theo cách như vậy. Nhưng sao tôi thấy lạ trong người quá … tôi hối hận chăng … Cửa phòng tắm mở, nhỏ bước ra đứng cạnh tôi. Vứt bỏ lon bia về góc phòng, tôi quay qua nhìn nhỏ … trên người nhỏ giờ chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi tôi treo trong phòng tắm lúc sáng. Linh chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ảnh mắt dịu dàng … – Em không sao chứ … anh … xin … .l … .. Lời nói chưa kịp nói hết nhỏ đã ôm chầm và đặt lên môi tôi một nụ hôn gấp gáp và mãnh liệt … . nhỏ rời tôi ra, nhìn tôi nói trong nước mắt – … Em yêu anh … em hiểu anh đang nghĩ gì … em không phải người dễ dãi … nhưng em yêu anh … em sẽ chờ anh xã đến chừng nào anh xã quay lại thì thôi … Rồi nhỏ lại hôn tôi say đắm … Bản thân tôi cũng cảm nhận được tình cảm của Linh hơn những gì tôi tưởng … Khẽ đưa bàn tay ôm chặt lấy Linh. Có thể tôi không thích nhỏ nhưng vào lúc này tôi không thể lạnh lùng được. Giấc ngủ ngon lành, trời sáng … đã đến lúc tôi tạm biệt nhỏ để tiếp tục hành trình của mình … trước khi nhỏ ôm chặt lấy tôi nói rất nhiều, rất nhiều … đến nỗi tôi chẳng còn biết trả lời gì nữa. Chỉ còn cách ôm chặt lấy nhỏ để rồi lặng im bước lên xe tiếp tục hành trình về Sài Gòn. Nơi tôi bắt đầu một cuộc sống mới, với những thử thách và điều thú vị mới … Ngồi trên xe, lặng lẽ trả lời từng tin nhắn đầy yêu thương của nhỏ mà lòng tôi cứ lan man không có tý cảm xúc nào hết. Ngày hôm đó đánh dấu ngày đầu tiên tôi đã bắt đầu cho cuộc đời sinh viên phía trước và tôi cũng không biết được rằng sau ngày hôm ấy tôi cũng đã bắt đầu những chuỗi ngày đầy những buồn vui, ngọt ngào, hạnh phúc, tội lỗi, đau khỗ và cay đắng … Câu chuyện của vợ tôi có thể gọi là "Những cây cầu ở quận Madison" phiên bản đời thực. Trước đây tôi chưa hề đọc truyện hay xem bộ phim này cho đến buổi tối định mệnh đó khi tình cờ đọc được tin nhắn từ tình địch gửi cho vợ. Kiểm tra điện thoại của vợ, các trang thư, mạng xã hội của vợ tôi mới hiểu ra sự thật. Vợ tôi vì thế cũng chẳng còn gì để chối cãi hay bào chữa, phải cúi đầu nhận tội với những việc đã có chứng cứ rõ ràng. Đặc biệt trong điện thoại có lưu lại link bộ phim "Những cây cầu ở quận Madison", truyện "Em có dám ký đơn không" và nhiều thơ tình cóp nhặt. Tôi đã xem và thấy vợ ngoại tình y như phim, có chăng chỉ khác ở động cơ và cái kết. Tôi và vợ lấy nhau đã được 15 năm, có hai con ngoan, học giỏi, thông minh, khỏe mạnh, kinh tế gia đình cũng ổn định, đời sống cao so với mặt bằng chung. Trước khi lấy vợ, tôi đã có một mối tình, còn vợ có hai mối tình, một bắt đầu từ khi còn là sinh viên ký túc, người thứ hai là anh chàng cùng cơ quan. Khi mới gặp tôi, cô ấy vẫn duy trì quan hệ với cả hai người. Giai đoạn đó tôi và bạn trai của cô ấy đã có vài lần xô xát khi tôi đi cà phê với cô ấy, chủ động việc đó là từ phía bên kia. Lý do muốn chia tay với người yêu cũ theo cô ấy kể là do người yêu vũ phu và gia trưởng. Vợ tôi là người có ngoại hình khá và sức khỏe không được tốt. Tôi là người có quan điểm hiện đại nên không câu nệ quá khứ của vợ, hay việc vợ không còn con gái. Tôi đã thương yêu, chăm sóc, bảo vệ và giúp đỡ cô ấy những khi bị bệnh hoặc lúc gặp khó khăn. Thế rồi chúng tôi có tình cảm và dễ dàng đi quá giới hạn. Tôi đã đưa cô ấy về giới thiệu với gia đình nhưng mẹ một mực ngăn cản với lý do sức khỏe yếu, tướng không tốt dễ dãi, không chung thủy, không có hậu. Tôi không nghe mẹ và nhờ mọi người cố thuyết phục. Cuối cùng mẹ cũng đồng ý và đám cưới diễn ra thuận lợi. Cuộc sống vợ chồng những năm đầu có nhiều sóng gió vì kinh tế khó khăn, hai bên cũng hay giận dỗi, cãi vã, dằn vặt vì sự thật về quá khứ lộ diện, đời sống vợ chồng vì thế cũng nhiều khi xa cách. Nhưng rồi những thiên thần nhỏ ra đời đã làm cuộc sống của chúng tôi vui vẻ và gắn kết hơn. Từ đó tôi cũng toàn tâm toàn ý với gia đình, tập trung làm ăn và thôi không nghĩ về quá khứ. Thế nhưng, vợ tôi có vẻ chưa bao giờ bằng lòng với sự êm đềm này. Tôi đã hai lần tình cờ bắt được vợ có dấu hiệu ngoại tình. Lần đầu là chat tình cảm qua mạng với một đồng nghiệp sau ngày cưới khoảng 2 năm. Lần thứ hai là chat cách đây 2 năm với bạn cùng trường, hai người hẹn cùng về quê và đón nhau lúc 5h sáng. Khi tôi hỏi cô ấy giải thích là đùa rồi xóa tin. Tôi cũng không để bụng lâu và đã cho qua. Trước đây, vợ tôi hay kể chuyện về các cặp đôi ngoại tình ở cơ quan với tâm trạng rất ghét và bức xúc. Tôi rất lo lắng muốn xin chuyển cơ quan cho cô ấy để tránh bị ảnh hưởng nhưng cô ấy nói muốn ổn định để chăm sóc gia đình, không muốn thay đổi. Thế rồi về sau tôi không còn thấy vợ kể chuyện các vụ ngoại tình ở cơ quan nữa nên cũng quên đi. Từ hơn một năm gần đây, vợ tôi có nhiều đổi khác, cô ấy chăm làm đẹp hơn, ăn mặc sexy, trẻ trung, chăm chụp ảnh tự sướng trên mạng, luôn xịt nước hoa thơm phức mặc dù phòng cô ấy toàn nữ và công việc cũng không đòi hỏi phải đi ra ngoài hay gặp khách hàng nhiều. Cô ấy cũng có thói quen mới là đọc truyện ngôn tình, nghe nhạc, thường đăng ảnh hoặc những câu rất tâm trạng ẩn ý trên mạng xã hội. Do công việc bận rộn nên tôi không hay để ý, chỉ sau này xem lại mới biết tất cả đều có nguyên nhân và đối tượng của nó. Việc làm đẹp và tâm trạng của vợ chắc chắn không phải dành cho tôi vì quan hệ vợ chồng từ đó cũng thưa dần, chỉ tính bằng tháng, cô ấy thường lấy lý do mệt mỏi để trốn tránh hoặc qua loa cho xong. Trái lại, vợ hay gọi điện hỏi han tôi xem anh đi đâu, mấy giờ về. Tôi rất vui vì nghĩ vợ quan tâm hỏi han nhưng sau này mới biết cô ấy đang kiểm tra để xếp lịch cho các cuộc hẹn của mình. Điện thoại của vợ dạo đó thường xuyên không liên lạc được với lý do mất sóng hoặc hết pin. Vợ cũng hay bận phải về muộn do "tập văn nghệ" hoặc đi "liên hoan sinh nhật bạn bè". Buổi tối vợ hay đi ra ngoài mua bán lặt vặt, đôi khi với lý do “tư vấn cho bà hàng xóm có chồng hay lăng nhăng”. Sau này tôi mới biết vợ hay đi ra ngoài để chat và gọi điện. Tôi đã đọc các dấu hiệu vợ ngoại tình, thấy đúng với vợ mình quá. Tôi trao đổi thẳng thắn với vợ nhưng cô ấy bảo tôi đa nghi, khắt khe, cấm đoán, giam hãm vợ và thách thức tôi đưa ra bằng chứng. Sau này tôi mới biết thời điểm đó vợ đã ngoại tình được bốn tháng. Bất chấp lời cảnh tỉnh của tôi, cô ấy vẫn tiếp tục cuộc vui với nhiều cung bậc cao hơn nữa. Cô ấy thậm chí đã lừa tôi một vụ ngoạn mục để có những ngày riêng tư giống y như hai nhân vật trong phim kinh điển “Những cây cầu ở quận Madison”. Đó là thời gian nghỉ hè, chúng tôi gửi con về ông bà ngoại, đến thời điểm đón con đi học, cô ấy bảo để về quê đón con một mình. Sau hai ngày cân nhắc tôi bảo anh có thể nghỉ phép về quê cùng em để thăm bố mẹ không? Thay vì vui mừng, cô ấy lại nói cơ quan có việc đột xuất và phải ở lại nên tôi về quê một mình. Sau này tôi mới biết cô ấy hẹn người tình về quê chơi. Khi có nguy cơ bị tôi về cùng phá đám thì đổi lịch và quyết định ở lại thành phố để có thời gian trọn vẹn bên nhau. Họ đã cùng nhau đi xem phim, đi cà phê và cuối cùng là đi nhà nghỉ. Tôi sốc nặng vì biết rằng hôm đó là trước kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi đúng một ngày. Chuyện này càng giống như phim vì người tình của vợ tôi đã có một đời vợ và có con riêng. Khi có quan hệ với vợ tôi, anh ta đang đính hôn với một người và có một vài quan hệ khác nữa. Chuyện này tôi biết được là do đọc những lá thư trách móc giận hờn giữa hai người. Điểm khác với phim là nhân vật người chồng là tôi trí thức, hiền lành, lịch thiệp và thành đạt chứ không phải loại xấu xí, thô lỗ cộc cằn. Tôi cũng không phải người tệ bạc với vợ hay yếu kém về khoản này khoản kia. So với người tình của vợ tôi thì có vẻ không thấy có khoản gì thua kém, trừ những thứ không thể kiểm chứng. Xung quanh tôi cũng luôn có nhiều cô gái trẻ, ngoan có, hư có, luôn có điều kiện để đổi gió nhưng tôi chỉ trêu đùa chứ chưa bao giờ đi quá giới hạn. Điều khác với phim là chuyện ngoại tình của vợ tôi đã không kết thúc bí mật sau bốn ngày mà kéo dài nhiều tháng với tần suất khá dày. Họ thường nhắn tin, chat chit, điện thoại hàng giờ, hẹn hò cà phê tâm sự, tặng quà qua lại, tặng thơ, tặng ảnh, tặng nhạc, yêu đương và cả ghen tuông. Vì hoạt động bí mật nên vợ tôi đi đâu cũng mang theo điện thoại, kể cả đi tắm hoặc đi vệ sinh, điện thoại luôn để chế độ rung, bảo mật vân tay kỹ càng. Vợ tôi thường ngủ riêng với con và thức rất khuya. Thế rồi điều gì đến phải đến, bất chấp sự nghi ngờ và cảnh cáo của tôi, họ đã vượt quá giới hạn, điểm đến thường xuyên tiếp theo là công viên và nhà nghỉ. Tôi biết được những chuyện này vì đã xem được tin nhắn, chat và thư vợ tôi viết cho nhân tình, thư rất mùi mẫn và ngọt ngào. Qua đó tôi biết, ban đầu tình cảm hai người khá mặn nồng, hứa hẹn yêu đương, thậm chí cầu hôn lãng mạn và vợ tôi đã muốn ly hôn để "về cùng một nhà" chăm sóc người tình. Vợ tôi cũng nói không còn yêu, không còn tôn trọng, không muốn cải thiện quan hệ vợ chồng với tôi dù cô ấy tin là có thể làm được. Nhưng đời không như mơ, phần vì bị gia đình biết được ngăn cản nên nhân tình của vợ tôi cũng giãn dần. Vợ tôi vẫn ngày ngày đau khổ, cố gắng tranh đấu để được trở thành vị trí "số một" trong tim người tình với nhiều pha níu kéo bi hài. Người tình của vợ tôi sau giai đoạn đầu tán tỉnh thì chuyển sang giai đoạn khai thác, anh ta sử dụng chiến thuật "phụ tình tình theo" để khiến vợ tôi phải đau khổ, thất tình, níu kéo, qua đó tranh thủ tận dụng nhận tình, nhận quà đều đặn. Đỉnh điểm của sự mâu thuẫn là khi tình địch của vợ tôi biết được, nhắn tin chửi bới, cảnh cáo và người đọc được đầu tiên lại chính là con tôi. Tôi kiểm tra các thông tin về cuộc gọi, tin nhắn, thư, ảnh, chat của vợ và chết ngất với sự thật đau lòng. Tôi đau khổ, ám ảnh, lòng đầy hận thù vì bị lừa dối, phản bội, bị cắm sừng ngoạn mục như phim. Tôi đã mất ngủ nhiều tháng, tim đau như muốn vỡ, trạng thái thật đúng là “sống không bằng chết”. Vợ tôi và người tình dĩ nhiên cũng phải trả giá đắt. Tôi đã ra điều kiện thẳng thắn rằng nếu hai người yêu nhau tha thiết, muốn lấy nhau tôi sẽ bỏ qua hết, im lặng ủng hộ cho về với nhau. Tuy nhiên tiệc vui đã tàn, người tình của vợ tôi quỳ lạy xin tha và nói rằng đây chỉ là tình thoảng qua, không có ý định kết hôn với vợ tôi. Kết cục càng đau đớn hơn khi sự việc vỡ lở, bạn bè, hai họ, cơ quan biết chuyện. Tôi mang tiếng bị cắm sừng, vợ mang tiếng ngoại tình, cả hai ra đường không dám nhìn mặt ai. Ly hôn là chuyện nhỏ nhưng hậu quả tâm lý của nó với gia đình tôi, các con tôi, cuộc sống của chúng tôi hôm nay và mai sau thế nào, mọi người chắc có thể tưởng tượng được. Tôi phải làm như thế nào cho phù hợp đây? Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!Bạn đang đọc các phần “Ngoại truyện” của truyện “Câu chuyện đời tôi”, nếu bạn chưa đọc truyện “Câu chuyện đời tôi” thì có thể đọc ở đây Sài Gòn nắng như đổ lửa, cái nóng nôn nao người khiến một thằng cho dù đã sống ở Sài Gòn nhiều năm cũng cảm thấy thực sự khó chịu, có lẽ cái thời tiết mát lạnh của phố núi đã chiều hư tôi mất rồi. Tôi nhẹ nhàng dựng chiếc ex màu xanh sát vào bức tường loang lỗ những rêu phong phủ kín, rồi đứng dựa vào yên xe, hai chân bắt chéo đưa mắt nhìn về phía cánh cổng sắt màu trắng đã rỉ sét. Tự nhiên tôi bật cười nhìn về phía bức tường nằm trong con hẻm bên cạnh, không biết có tìm được một chút bộ phận nào của chiếc điện thoại tôi đập nát ở đây không nhỉ. Vài năm đi qua, thời gian vẫn nhanh như chó chạy, mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, chỉ có người là khác đi nhiều. Tôi không còn là một tên nhóc ngày đó lạnh lùng nói những lời tàn nhẫn để đẩy em đi, giờ có lẽ em cũng đã trưởng thành hơn nhiều sau nhiều năm xa tôi.– Anh đang nghĩ gì vậy?– Ờ… không có gì. Trời nóng quá, sao không mặc áo khoác vô cho đỡ nắng.– Mặc vầy mới đẹp. Thấy em đẹp hông?– Ừ! Thì đẹp..nhưng mà cũng phải mặc áo khoác chứ, để nắng nó ăn đen rồi đổ thừa lắc đầu mĩm cười cởi chiếc áo khoác bám đầy bụi đường của mình đưa cho em.– Mặc áo anh đi, Sài Gòn chứ có phải bên đó đâu, mới về để vậy đi ra đường cơ thể không quen chịu nắng nóng được bệnh rồi sao.– Hì! Em biết cầm lấy áo khoác của tôi, ôm nhẹ vào người rồi nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi.– Nhìn gì? Bộ mặt anh dính gì hả?– Hông! Anh khác rồi!– Khác sao? – Hình như… anh trưởng thành hơn, nhẹ nhàng hơn, bớt lạnh lùng, vô tâm hơn.– …Tôi bật cười quay đầu ngồi lên xe đề máy, em ngồi lên phía sau, tôi cho xe chạy xuống đường hòa vào dòng người đông đúc.– Anh về hồi nào?– Tối qua, định gọi điện cho em nhưng nằm được một chút ngủ quên mất tiêu.– Hì! Anh nóng hông?– Có chứ, nhưng không sao đâu, anh là con trai mà, trước giờ anh cũng đâu thường mặc áo khoác khi đi chơi ở Sài Gòn.– Vậy sao anh đem theo áo khoác làm gì?– Dự phòng cho người phía sau mặc, hoặc trùm chân, lần nào đi xem phim mà em không than lạnh đâu.– …Bổng dưng phía sau im lặng, khẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, gương mặt em như phủ một màn sương mờ trên mắt, phát hiện tôi nhìn, em vội quay mặt đi ra khỏi chiếc kính chiếu hậu.– Lâu đến vậy rồi anh cũng còn nhớ những thứ nhỏ nhặt đó nửa hả?– Ừ!Giữa dòng xe xuôi ngược trên đường, có một cặp đôi yên lặng không nói gì nửa, cảm giác xung quanh tưởng chừng như ngưng đọng lại nhường chỗ cho những dòng ký ức quay về. Tôi mĩm cười, gương mặt của cô gái mạnh mẽ, gai góc, khó tính của vài năm trước dường như trở về phía sau lưng. Tự nhiên thấy vui khi nhớ đến hình bóng cô ấy xinh đẹp, áo mỏng tanh chống tay bĩu môi bắt tôi trả tiền trà sữa lần đầu hai đứa gặp nhau, tự nhiên thấy buồn cười nghĩ đến mỗi khi đi bên cạnh nhau lại phải nghe em lèm bèm nói xấu tôi cái này, cằn nhằn khó chịu tôi cái kia… cách em quan tâm tôi luôn đặc biệt như vậy… im lặng như bây giờ thật có chút không vài năm xa nhau, tuy không nhiều nhưng có lẽ cũng đem đến một chút cảm giác xa lạ nào đó, nhất là với hai người từng bên nhau, hoặc đã từng yêu nhau. Thật khó để tôi quyết định chạy xe từ Đà Lạt về chỉ để gặp em nếu không muốn nói thật khó để trốn được em ở cái thành phố nhỏ bé ấy vì cậu bạn đã bán đứng nơi tôi trốn cho em biết. Nếu không về, không biết chừng em sẽ lên đó lật tung cái Đà Lạt lên cho tôi biết tay không chừng, nhiều chuyện đã xảy ra, câu chuyện tôi viết lên mang đến cuộc sống tôi vài rắc rối cũng như khiến tôi chẳng thể giấu được lòng mình với em nửa. Cái trò lạnh lùng đóng vai ác cũng không còn hiệu nghiệm với em, mọi chuyện tôi bày ra đã bị em phát hiện hết, nếu không tự nộp mình, chắc em sẽ không tha cho tôi hẹn đầu tiên chính là rạp chiếu phim, tôi và em chọn một bộ phim hành động nhẹ nhàng vừa công chiếu.– Nè nè làm gì đó?– Thì mua bắp cho em ăn nè.– Sao mua tới hai phần bự dữ vậy?– Ờ thì mua sẵn xíu em đòi ăn thêm anh khỏi cần chạy ra mua thêm.– Hứ! Làm như em ăn nhiều lắm vậy.– Có lần nào một hộp bắp đủ cho em ăn đâu.– Xí! Nhớ kỹ quá phì cười tay nhận ly nước từ cô nhân viên rồi quay người đi thẳng ra ghế chờ. Tôi nhìn theo sau, em ngày càng xinh đẹp quyến rũ, có một điều khác hôm nay em không còn mặc áo mỏng như ngày trước nửa.– Em có liên lạc với cô ấy không?– Nó hả! Liên lạc làm gì hả anh?– Nói gì ngộ vậy, dù sao cũng là bạn thân mà.– Tự nó muốn cắt đứt liên lạc với tụi em, ai mà biết nó muốn gì. Với lại có liên lạc em cũng hổng cho anh biết đâu.– Tại sao?– Vì em hổng thích… vậy thôi.– Ơ…– Ơ cái gì mà ơ. Tại anh hết chứ tại ai mà ơ.– Sao tại anh?– Hì! Ai kêu anh là người em và nó yêu làm chi. Con gái mà anh… cùng yêu một người, thân thì thân rồi cũng phải có khoảng thở phì, tay bóp nhẹ ly pepsi trong tay gượng cười– Đừng vì anh mà đánh mất tình bạn chứ. Anh… không mĩm cười lắc đầu, tay bốc một hạt bắp rang bơ đưa vào miệng– Mọi chuyện hổng như anh nhìn thấy đâu, tụi em cũng có nhiều chuyện hổng hài lòng về nhau, chỉ là để trong lòng, anh chỉ là giọt nước tràn ly…– Nhưng…– Anh tính nói đừng yêu anh chứ gì. Mấy năm qua lần nào nói chuyện anh cũng nói câu này, nhàm lắm rồi chàng ơi.– Thiệt sự là không đáng mà.– Đáng hay không tự em biết. Còn nó, anh yên tâm đi, nghe nói cuộc sống của nó cũng ổn… ít nhất ổn hơn anh. Anh… chừng nào anh mới chịu sống cho mình hả? Hồi đó anh bị nó đem ra làm trò chơi, vậy mà bây giờ anh vẫn lo lắng cho nó, nhận hết trách nhiệm, nhận hết cái xấu về mình có đáng hông? Sao anh hổng hỏi mình câu đó. Yêu anh là do em chọn, hổng muốn làm bạn với nó nửa cũng là do em chọn, mỗi lần nhìn những chuyện nó làm sau lưng anh, mỗi lần nghe nó tâm sự về anh… em thực sự rất khó chịu. Còn anh, hết lần này tới lần khác lo lắng cho nó, mỗi lần em kể sự thật là anh cứ cười cười bỏ qua, đem mấy cái kỷ niệm đẹp ra bênh vực cho nó. Bực mình hết sức!Em phụng phịu, tay siếc mạnh suýt lủng cả thịt trên bắp tay tôi.– Thôi mà… dù sao mọi chuyện đã qua rồi. Em cũng biết tính anh mà, dù sao anh và cô ấy cũng từng yêu nhau, anh tin lúc đó, cô ấy thực sự yêu anh… chính vì vậy anh muốn giữ hình ảnh đẹp của cô ấy trong lòng. Đối với cô ấy như vậy, đối với em… anh cũng sẽ như vậy.– …Tôi thở dài ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại như cố che giấu đi ánh mắt thực sự của mình– Nói anh thì cũng phải nói đến em, không phải cho dù anh làm người xấu như thế nào, đối xử tàn nhẫn với em ra sao… em cũng đòi yêu đòi chờ anh hoài đó thôi.– Nói vậy anh thực sự muốn chớ đến 10 năm thiệt luôn hả? Người ta đã có gia đình, anh còn chờ còn tìm cái gì nửa?Tôi bật cười, quay mặt qua nhìn gương mặt xinh đẹp đang bực mình của em, cô gái này vẫn luôn dễ xúc động như ngày nào…– Ai mà biết được tương lai ra sao, với lại cho đến giờ anh chưa từng nói anh sẽ chờ để quay lại với cô ấy.– Vậy anh chờ cái gì?– Anh chờ bởi vì anh đã hứa, nhưng cũng không hẳn chỉ vì lời hứa 10 năm ấy, càng không phải chờ để quay lại với cô ấy. Nhìn anh xem, anh vẫn là một người trẻ, vẫn là một con người tự do long nhong khắp nơi… chờ hay không đến hết cái hẹn 10 năm ấy cũng không khác biệt mấy. Có thể nếu cô ấy quay lại, anh và cô ấy vẫn có thể nhìn thấy nhau, nói một vài câu thăm hỏi, nhìn thấy cô ấy ổn… không phải cũng là một cách thực hiện lời hứa hay sao.– Nhưng cũng đâu phải cần phải đến 10 năm như vậy?– Trong cuộc sống, mỗi người đều có lựa chọn riêng mình… anh chọn chờ, không hẳn vì lời hứa với cô ấy… mà có lẽ bởi vì cái lời ước hẹn này do người đó bày đến đây… tôi mĩm cười… nụ cười nhẹ, nhiều năm qua mỗi lần nghĩ đến người đó, tôi lại mĩm cười như vậy.– Anh… vẫn yêu người đó nhiều đến vậy hả?– Cười Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé! Bạn đang đọc các phần “Ngoại truyện” của truyện “Câu chuyện đời tôi”, nếu bạn chưa đọc truyện “Câu chuyện đời tôi” thì có thể đọc ở đây Trời Sài Gòn nắng như đổ lửa, cái nóng nôn nao người khiến một thằng cho dù đã sống ở Sài Gòn nhiều năm cũng cảm thấy thực sự khó chịu, có lẽ cái thời tiết mát lạnh của phố núi đã chiều hư tôi mất rồi. Tôi nhẹ nhàng dựng chiếc ex màu xanh sát vào bức tường loang lỗ những rêu phong phủ kín, rồi đứng dựa vào yên xe, hai chân bắt chéo đưa mắt nhìn về phía cánh cổng sắt màu trắng đã rỉ sét. Tự nhiên tôi bật cười nhìn về phía bức tường nằm trong con hẻm bên cạnh, không biết có tìm được một chút bộ phận nào của chiếc điện thoại tôi đập nát ở đây không nhỉ. Vài năm đi qua, thời gian vẫn nhanh như chó chạy, mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, chỉ có người là khác đi nhiều. Tôi không còn là một tên nhóc ngày đó lạnh lùng nói những lời tàn nhẫn để đẩy em đi, giờ có lẽ em cũng đã trưởng thành hơn nhiều sau nhiều năm xa tôi. – Anh đang nghĩ gì vậy? – Ờ… không có gì. Trời nóng quá, sao không mặc áo khoác vô cho đỡ nắng. – Mặc vầy mới đẹp. Thấy em đẹp hông? – Ừ! Thì đẹp..nhưng mà cũng phải mặc áo khoác chứ, để nắng nó ăn đen rồi đổ thừa anh. Tôi lắc đầu mĩm cười cởi chiếc áo khoác bám đầy bụi đường của mình đưa cho em. – Mặc áo anh đi, Sài Gòn chứ có phải bên đó đâu, mới về để vậy đi ra đường cơ thể không quen chịu nắng nóng được bệnh rồi sao. – Hì! Em biết rồi. Em cầm lấy áo khoác của tôi, ôm nhẹ vào người rồi nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi. – Nhìn gì? Bộ mặt anh dính gì hả? – Hông! Anh khác rồi! – Khác sao? – Hình như… anh trưởng thành hơn, nhẹ nhàng hơn, bớt lạnh lùng, vô tâm hơn. – … Tôi bật cười quay đầu ngồi lên xe đề máy, em ngồi lên phía sau, tôi cho xe chạy xuống đường hòa vào dòng người đông đúc. – Anh về hồi nào? – Tối qua, định gọi điện cho em nhưng nằm được một chút ngủ quên mất tiêu. – Hì! Anh nóng hông? – Có chứ, nhưng không sao đâu, anh là con trai mà, trước giờ anh cũng đâu thường mặc áo khoác khi đi chơi ở Sài Gòn. – Vậy sao anh đem theo áo khoác làm gì? – Dự phòng cho người phía sau mặc, hoặc trùm chân, lần nào đi xem phim mà em không than lạnh đâu. – … Bổng dưng phía sau im lặng, khẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, gương mặt em như phủ một màn sương mờ trên mắt, phát hiện tôi nhìn, em vội quay mặt đi ra khỏi chiếc kính chiếu hậu. – Lâu đến vậy rồi anh cũng còn nhớ những thứ nhỏ nhặt đó nửa hả? – Ừ! Giữa dòng xe xuôi ngược trên đường, có một cặp đôi yên lặng không nói gì nửa, cảm giác xung quanh tưởng chừng như ngưng đọng lại nhường chỗ cho những dòng ký ức quay về. Tôi mĩm cười, gương mặt của cô gái mạnh mẽ, gai góc, khó tính của vài năm trước dường như trở về phía sau lưng. Tự nhiên thấy vui khi nhớ đến hình bóng cô ấy xinh đẹp, áo mỏng tanh chống tay bĩu môi bắt tôi trả tiền trà sữa lần đầu hai đứa gặp nhau, tự nhiên thấy buồn cười nghĩ đến mỗi khi đi bên cạnh nhau lại phải nghe em lèm bèm nói xấu tôi cái này, cằn nhằn khó chịu tôi cái kia… cách em quan tâm tôi luôn đặc biệt như vậy… im lặng như bây giờ thật có chút không quen. Một vài năm xa nhau, tuy không nhiều nhưng có lẽ cũng đem đến một chút cảm giác xa lạ nào đó, nhất là với hai người từng bên nhau, hoặc đã từng yêu nhau. Thật khó để tôi quyết định chạy xe từ Đà Lạt về chỉ để gặp em nếu không muốn nói thật khó để trốn được em ở cái thành phố nhỏ bé ấy vì cậu bạn đã bán đứng nơi tôi trốn cho em biết. Nếu không về, không biết chừng em sẽ lên đó lật tung cái Đà Lạt lên cho tôi biết tay không chừng, nhiều chuyện đã xảy ra, câu chuyện tôi viết lên mang đến cuộc sống tôi vài rắc rối cũng như khiến tôi chẳng thể giấu được lòng mình với em nửa. Cái trò lạnh lùng đóng vai ác cũng không còn hiệu nghiệm với em, mọi chuyện tôi bày ra đã bị em phát hiện hết, nếu không tự nộp mình, chắc em sẽ không tha cho tôi đâu. Điểm hẹn đầu tiên chính là rạp chiếu phim, tôi và em chọn một bộ phim hành động nhẹ nhàng vừa công chiếu. – Nè nè làm gì đó? – Thì mua bắp cho em ăn nè. – Sao mua tới hai phần bự dữ vậy? – Ờ thì mua sẵn xíu em đòi ăn thêm anh khỏi cần chạy ra mua thêm. – Hứ! Làm như em ăn nhiều lắm vậy. – Có lần nào một hộp bắp đủ cho em ăn đâu. – Xí! Nhớ kỹ quá ha. Em phì cười tay nhận ly nước từ cô nhân viên rồi quay người đi thẳng ra ghế chờ. Tôi nhìn theo sau, em ngày càng xinh đẹp quyến rũ, có một điều khác hôm nay em không còn mặc áo mỏng như ngày trước nửa. – Em có liên lạc với cô ấy không? – Nó hả! Liên lạc làm gì hả anh? – Nói gì ngộ vậy, dù sao cũng là bạn thân mà. – Tự nó muốn cắt đứt liên lạc với tụi em, ai mà biết nó muốn gì. Với lại có liên lạc em cũng hổng cho anh biết đâu. – Tại sao? – Vì em hổng thích… vậy thôi. – Ơ… – Ơ cái gì mà ơ. Tại anh hết chứ tại ai mà ơ. – Sao tại anh? – Hì! Ai kêu anh là người em và nó yêu làm chi. Con gái mà anh… cùng yêu một người, thân thì thân rồi cũng phải có khoảng cách. Tôi thở phì, tay bóp nhẹ ly pepsi trong tay gượng cười – Đừng vì anh mà đánh mất tình bạn chứ. Anh… không đáng. Em mĩm cười lắc đầu, tay bốc một hạt bắp rang bơ đưa vào miệng – Mọi chuyện hổng như anh nhìn thấy đâu, tụi em cũng có nhiều chuyện hổng hài lòng về nhau, chỉ là để trong lòng, anh chỉ là giọt nước tràn ly… – Nhưng… – Anh tính nói đừng yêu anh chứ gì. Mấy năm qua lần nào nói chuyện anh cũng nói câu này, nhàm lắm rồi chàng ơi. – Thiệt sự là không đáng mà. – Đáng hay không tự em biết. Còn nó, anh yên tâm đi, nghe nói cuộc sống của nó cũng ổn… ít nhất ổn hơn anh. Anh… chừng nào anh mới chịu sống cho mình hả? Hồi đó anh bị nó đem ra làm trò chơi, vậy mà bây giờ anh vẫn lo lắng cho nó, nhận hết trách nhiệm, nhận hết cái xấu về mình có đáng hông? Sao anh hổng hỏi mình câu đó. Yêu anh là do em chọn, hổng muốn làm bạn với nó nửa cũng là do em chọn, mỗi lần nhìn những chuyện nó làm sau lưng anh, mỗi lần nghe nó tâm sự về anh… em thực sự rất khó chịu. Còn anh, hết lần này tới lần khác lo lắng cho nó, mỗi lần em kể sự thật là anh cứ cười cười bỏ qua, đem mấy cái kỷ niệm đẹp ra bênh vực cho nó. Bực mình hết sức! Em phụng phịu, tay siếc mạnh suýt lủng cả thịt trên bắp tay tôi. – Thôi mà… dù sao mọi chuyện đã qua rồi. Em cũng biết tính anh mà, dù sao anh và cô ấy cũng từng yêu nhau, anh tin lúc đó, cô ấy thực sự yêu anh… chính vì vậy anh muốn giữ hình ảnh đẹp của cô ấy trong lòng. Đối với cô ấy như vậy, đối với em… anh cũng sẽ như vậy. – … Tôi thở dài ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại như cố che giấu đi ánh mắt thực sự của mình – Nói anh thì cũng phải nói đến em, không phải cho dù anh làm người xấu như thế nào, đối xử tàn nhẫn với em ra sao… em cũng đòi yêu đòi chờ anh hoài đó thôi. – Nói vậy anh thực sự muốn chớ đến 10 năm thiệt luôn hả? Người ta đã có gia đình, anh còn chờ còn tìm cái gì nửa? Tôi bật cười, quay mặt qua nhìn gương mặt xinh đẹp đang bực mình của em, cô gái này vẫn luôn dễ xúc động như ngày nào… – Ai mà biết được tương lai ra sao, với lại cho đến giờ anh chưa từng nói anh sẽ chờ để quay lại với cô ấy. – Vậy anh chờ cái gì? – Anh chờ bởi vì anh đã hứa, nhưng cũng không hẳn chỉ vì lời hứa 10 năm ấy, càng không phải chờ để quay lại với cô ấy. Nhìn anh xem, anh vẫn là một người trẻ, vẫn là một con người tự do long nhong khắp nơi… chờ hay không đến hết cái hẹn 10 năm ấy cũng không khác biệt mấy. Có thể nếu cô ấy quay lại, anh và cô ấy vẫn có thể nhìn thấy nhau, nói một vài câu thăm hỏi, nhìn thấy cô ấy ổn… không phải cũng là một cách thực hiện lời hứa hay sao. – Nhưng cũng đâu phải cần phải đến 10 năm như vậy? – Trong cuộc sống, mỗi người đều có lựa chọn riêng mình… anh chọn chờ, không hẳn vì lời hứa với cô ấy… mà có lẽ bởi vì cái lời ước hẹn này do người đó bày ra. Nói đến đây… tôi mĩm cười… nụ cười nhẹ, nhiều năm qua mỗi lần nghĩ đến người đó, tôi lại mĩm cười như vậy. – Anh… vẫn yêu người đó nhiều đến vậy hả? – Cười Vợ sinh. Tôi đón cha lên thành phố. Nếu nói là đón mẹ lên thì thích hợp với hoàn cảnh hơn. Nhưng mẹ tôi đã xa cõi đời từ lúc tôi lọt lòng. Sự ra đi của mẹ, trong thâm tâm tôi vẫn luôn là một sự đánh đổi quá nghiệt cùng của tạo hóa, mà nỗi đau đớn còn dành lại một vị đắng ở đầu môi. Và người ở lại phải sống tốt cho cả hai phần đời. Tôi đã có thật nhiều cố gắng. Cha tôi, người đàn ông lam lũ. Cha gầy, gầy lắm, mà không phải chỉ gầy do sức khỏe, mà thời gian đã ngấm dần trong từng thớ thịt cha, già cỗi và yếu ớt. Người đàn ông cô độc ngần ấy tháng năm của tôi. Bao nhiêu lần ôm cha ngủ. Từ bé, lúc lớn lên đi xa trở về, hay khi tôi đi làm có tiền thường gọi điện cho ông “Cha, lên thành phố với con, con lo được mà”. Ông hỏi dò “Có thiệt không đó, cu con? Không để tiền cua gái hả?” Rồi ông cười khà khà. Hôm sau đã có mặt ở nhà tôi. Mang nào gà, nào vịt, nào trái cây. Và không quên mang theo một cúc rượu để cha con nhâm nhi. Nhưng sao lần này, nằm cạnh ông, nhìn ông ngủ, tôi… tôi không diễn tả nỗi cảm xúc của mình. Nước mắt ở đâu cứ như nước sôi đang đun trào, cứ thế đẩy vung mà ra. Chắc vì tôi mới được làm cha, chắc lẽ thế. Tôi lấy vợ rất muộn. Vợ là người thành phố, con nhà danh giá. Nhưng với nỗ lực và cố gắng của mình, tôi độc lập về kinh tế, không phải dựa bóng nhà vợ. Khi mọi người quây quần quanh thằng Mỏ con trai yêu quý của tôi, nhìn nó kháu khỉnh đáng yêu quá. Nhà vợ rất đông người tới. Ai cũng đòi được bế thằng Mỏ nụng nịu. Bà ngoại thằng Mỏ là người rất khó tính nói “Ông Nội bế cháu đích tôn một chút này”, cha đưa tay ra định bế thì bà ngoại khựng lại. “Trời ơi, tay ông nội sao thế, thế thì hỏng da của cháu mất…” Bà ngoại giữ thằng Mỏ lại trong lòng, vừa nói vừa nhìn bàn tay cha tôi dò xét. “Ờ… vâng, tôi lỡ… để tôi… đi rửa…” Cha tôi ấp úng rồi đi ra nhà sau để rửa tay “À, chắc ông mới làm than đó má”. Tôi nói đỡ, rồi theo cha ra sau. Mọi người lại xúm lại đòi bế thằng Mỏ. Cha tôi rửa tay, và đúng là ông làm than thật. Tức là ông phơi mớ than củi mang từ quê lên để cho vợ tôi nằm hong, khỏi nhức mỏi đau lưng sau này. Nhưng ông làm xong từ sáng sớm rồi kia mà, lẽ nào cha tôi đã già nên lẩm cẩm rồi, chẳng còn nhớ mà rửa tay nữa. Cha ơi… Thấy ông đứng cặm cụi rửa tay, khó nhọc. Tôi tiến lại “Cha, để con rửa cho cha”. “Thôi đi cu con, hồi bé cha rửa tay rửa chân cho mày, giờ học đòi à, nhưng chưa đến lúc đâu…” “Đưa con coi nào”, tôi giằng lấy tay ông. Trời ơi, hai bàn tay ông chai sần, những lớp da bị tróc mẻ, nham nhỡ đỏ lừ. “Cha bị sao thế, cha đừng rửa bằng xà bông nữa…” tôi nói. “Ờ, hồi trước, hồi trẻ ấy, cha mày đi xây, bị xi ăn, bị dị ứng. Hôm qua tao thấy trước sân nhà mày có chỗ bị hỏng, tao hòa ít xi gắn lại. Ai ngờ lâu thế mà nó cũng bị lại…” Ông nói rồi lững thững đi vào. Vừa đi vừa chùi chùi hai bàn tay vào áo, cái dáng còng còng như oặn trĩu bởi yêu thương. Cha bước đi không còn vững nữa rồi, năm tháng ơi… Là trưởng phòng kinh doanh một công ty, tôi đi tối ngày, tranh thủ chạy về lúc trưa, lúc tối muộn. Nên cha làm gì, mọi người làm gì tôi cũng không rõ hết. Nhà tôi ở ngoại ô. Có một khoảng sân nhỏ, trồng một ít cây cối. Trong những tháng ngày này, được làm cha, được sống trong cảnh gia đình sum vầy thế này. Tôi ngỡ cuộc đời như một giấc mơ. Hay đúng hơn là cuộc đời ai rồi cũng đến lúc sống đúng như một giấc mơ, khi đã cố gắng thật nhiều. Từ chuyện bàn tay, mà cha chưa bế cháu Mỏ một lần nào. Không chỉ vì ánh mắt e dè của bà ngoại thằng Mỏ. Mà có lẽ ông tự ái bệnh người già mà, ông muốn mọi người được vui. Và hơn hết ông thương thằng Mỏ, như bà ngoại nói “Da cháu còn nhạy cảm, như thế là không tốt”. Tôi cũng chỉ im lặng. Vì nghĩ mọi thứ đều hợp lý. Hay tại vì cha là đàn ông yêu thương để trong lòng, ít ra cha cũng không như bà ngoại, khi một ngày không ẵm thằng Mõ vài lần nũng nịu là ăn cơm không nổi. Thế là cha tôi, ngày ngày lầm lũi ngoài khoảng sân nhỏ. Ông nấu nước Vằng một loại lá cho người đẻ uống rất tốt, ông quét sân, thỉnh thoảng qua chỗ mấy ông già cùng khu phố ngồi chơi. Rồi lại thỉnh thoảng về ngắm thằng Mỏ. Vợ tôi còn bảo “Ở nhà ông còn giặt cả tã, quần áo cho Mỏ”. Mặc dù có bà ngoại, hay mấy cô em vợ tôi, mà họ toàn giặt máy. Nhưng khi chưa kịp bỏ vào máy là ông lại bê đi giặt tay. Bà ngoại cũng không muốn ông phiền lòng, nên cũng đành im lặng. Nhưng tôi biết sau đó bà ngoại lại lén bỏ vào máy giặt lại, may mà bà không để cha biết… Thời gian cứ thế trôi đi, cuộc sống bình lặng êm đềm. Nhưng tình cảm trong tôi đang dậy sóng, vì từ Cha thiêng liêng, mỗi lúc vợ hay bà ngoại bế thằng Mỏ đều chỉ vào tôi bảo “Gọi ba đi, ba ba, ba ba”. Thằng bé chỉ nhìn rồi cười, đáng yêu vô vàn vô tận. Cho đến một ngày, khi tôi đang đi công tác tỉnh, vợ gọi điện “Chồng, về nhà đi, ông nội vào viện rồi”. Tôi về ngay, về liền. Cha tôi đứng lên chiếc ghế đẩu để phơi tã cho thằng Mỏ, bị trượt ngã. Khi tôi về đến nơi ông đã tỉnh, bác sĩ ái ngại nhìn tôi bảo cha chỉ bị chấn thương nhẹ, cần điều trị vài ngày là hết nhưng tinh thần thì đáng lo, cần để tâm tới ông nhiều hơn. Bà ngoại và vợ nhìn tôi ái ngại. Nước mắt tôi cứ chực tuôn chảy. Cha ơi… Tôi về nhà lấy đồ cho cha. Tôi lục túi của ông. Một ít quần áo, một tút thuốc quê đã hút phân nửa. Và… một cuốn sổ, nhỏ bằng lòng bàn tay, màu nâu cũ kỹ, một chiếc bút được kẹp ở giữa. Tôi tò mò, tôi mở nó ra, mở ngay trang đang kẹp bút. Tôi đọc “Vậy là cháu nội tôi đã chào đời được một tuần. Nhìn con trai vui, mới biết mình đã già, đã sống hết phần đời mình mất rồi. Buồn vui lẫn lộn. Khi về bên kia gặp vợ, có thể an lòng. Nhưng mà sao già này buồn quá. Muốn được ôm thằng Mỏ vào lòng quá. Mà…. Già này nhớ những tháng ngày xưa, khi vợ bỏ lại hai cha con ra đi, một mình nuôi con trai. Một mình bế nó trên tay, một mình cho nó uống sữa, một mình ru nó ngủ, trong đêm thâu. Ôi mới như hôm qua đây thôi, mà sờ lên mái tóc đã bạc trắng mất rồi. Con trai à, cháu Mỏ à, già này yêu hai cu lắm… Bàn tay chết tiệt này, sao mày lại giở chứng đúng lúc thế…” Tôi lật tiếp những trang viết đầu, những ngày tháng đầu “Vợ, anh nhớ em, nhớ nhiều… anh không có gì để ví được… Em yên lòng, anh sẽ nuôi con, anh sẽ sống cho cả hai cuộc đời, anh sẽ làm được… Vợ, anh không chịu được nỗi đau này… Vợ ơi…” Dài lắm, tôi đọc mãi, đọc mãi, đến lúc những dòng chữ nghệch ngoạc của cha nhòa đi bởi nước mắt tôi nhỏ xuống. Tôi mới dừng lại. Cha viết nhật ký. Ông giấu tôi kỹ quá, giấu tài quá. Đàn ông như cây Lim cây Táu, mà tâm hồn ông như Liễu như Mai, rũ xuống vì yêu thương, rũ xuống vì tình cảm, rũ xuống vì cô độc. Ôi, cha già của con! “Anh ơi làm gì lâu thế, đi đưa đồ vào cho nội thay đi, anh còn ngủ ư”. Vợ tôi kêu vọng lên lầu. “Ờ… anh biết rồi…” tôi quẹt nước mắt. Gấp nhật ký của cha, bỏ lại cẩn thận. Tôi phải lén đi ra, bởi không muốn ai nhìn thấy mình đang khóc, rồi phi ngay xe tới bệnh viện. Cứ tưởng được làm cha, cảm thấu được nổi thương xót khi cha mình đã ở tuổi xế chiều. Nhưng mà, thực sự giờ tôi mới nghiệm ra một điều, là với cha mẹ, dù mình có đi mòn cả lối đời cũng không thể nào thấu hết những tình thương yêu mà họ dành cho con cái. Không thể hết được đâu. Cho nên, dù ở vị trí nào, cũng chỉ biết sống cho tốt, cho thật tốt, thế mà vẫn cảm tưởng như tình cảm mình đáp lại cho mẹ cha cũng chỉ là gáo nước giữa đồng khô nắng cháy mà thôi. Những hình ảnh về cha hiện lên trong đầu, mắt tôi đỏ ngầu hoen lệ, chứa chan. “Cha…” tôi mở cửa phòng bệnh viện. “Gì đấy cu con, cha đây mà, cha có trốn đi đâu chớ, cái thằng này”. Cha vẫn gọi tôi như thế. Cả phòng bệnh đông lắm. Cha tôi ngồi dựa vào tường, tay đưa gói bánh cho đứa trẻ con ai ở giường bên, cha bụm bụm vào má nhóc con đó. Tôi chạy lại, mặc kệ ai nhìn, mặc kệ là gì đi nữa, tôi ôm lấy cha. Tôi quay mặt vào tường, cho những giọt nước mắt lăn chảy không ai thấy, tôi nói trong tiếng nấc “Cha, xin lỗi cha, con đã quên…” Bệnh viện âm thanh ồn ã vốn dĩ, mà sao tôi nghe yêu thương đập đầy nơi tim… Xuân Thu Theo Facebook Khoa Trần

câu chuyện đời tôi ngoại truyện